Trong thế giới văn chương hiện đại, nơi mà lý trí và triết lý thường có xu hướng lấn át đi cảm xúc, tập tản văn Những mảnh vỡ của Trần Minh Cường đã xuất hiện như một nốt nhạc dịu dàng, mang đầy cảm xúc nguyên sơ. Cuốn sách này đã lựa chọn một con đường khác: lặng lẽ, chân thành và thấm đẫm cảm xúc thật. Khi đọc Những mảnh vỡ, người đọc không cảm thấy mình đang đọc mà như đang sống cùng tác giả qua từng trang sách.

Mỗi bài viết trong tập tản văn như một lát cắt nhẹ tênh nhưng sắc lạnh, đưa ta chạm đến tận cùng những điều chưa nói, những cảm xúc từng được cất giấu rất sâu trong tâm hồn. Những nhân vật trong sách không phải là những anh hùng hay nhân vật lớn lao, mà chỉ đơn giản là những con người thường nhật với những cảm xúc yêu, thương, buồn, giận, nhớ, quên.

Văn phong của Trần Minh Cường trong Những mảnh vỡ không ồn ào, không cầu kỳ nhưng đủ sức khiến người đọc lặng người vì nó nói đúng những điều mà ta vẫn chưa thể gọi tên. Đặc biệt, tập sách không nhằm mục đích khiến người đọc rơi vào trạng thái bi lụy mà hướng đến việc vươn lên sống nhẹ nhàng hơn, bao dung hơn, thấu hiểu hơn. Tác giả viết như thở, không gồng, không đẩy, không áp đặt lên người đọc bất kỳ điều gì.

Cuốn sách có thể được ví như tiếng hát trầm bổng, đôi khi gần như một bản nhạc buồn. Những mảnh vỡ không chỉ đơn thuần là một tập sách mà còn là một người bạn đồng hành, giúp ta nhận ra rằng những vết thương trong lòng cũng là một phần không thể thiếu của đời sống. Và khi ta đủ can đảm để nhìn vào nó, chạm vào nó, ta sẽ biết cách bước tiếp, tiến về phía trước một cách nhẹ nhàng và tự tin hơn.
