Là một kỹ sư xây dựng 40 tuổi, tôi may mắn có một công việc ổn định, đủ để chăm lo cho gia đình nhỏ gồm 3 người. Vợ tôi, Linh, là một người phụ nữ có vẻ đẹp nổi bật, từng là hoa khôi của trường đại học. Tuy nhiên, bên cạnh vẻ ngoài lộng lẫy ấy, có một vấn đề đã và đang khiến tôi cảm thấy ám ảnh, đó là thói quen mua sắm không kiểm soát của cô ấy.
Thật khó để nói chính xác ra khi bước vào tủ quần áo của Linh, nơi mà các loại váy vóc, từ lụa là thướt tha đến những bộ đầm dạ hội lộng lẫy, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, được sắp xếp ngăn nắp và đầy ắp không gian. Không chỉ có quần áo, mỹ phẩm cũng chồng chất lên nhau trên bàn trang điểm của cô ấy, với đủ các loại kem dưỡng, tinh chất, phấn son… đến từ những thương hiệu danh tiếng mà chỉ nghe tên thôi cũng đủ khiến người ta choáng váng. Và điều đáng nói, mỗi tháng không dưới chục triệu đồng được chi tiêu cho những món đồ ấy.
Tôi hiểu rằng mỗi phụ nữ đều muốn đẹp và muốn chăm sóc bản thân. Tuy nhiên, ở mức độ của Linh, tôi lại thấy đó là sự lãng phí kinh khủng. Tôi đã nhiều lần góp ý một cách nhẹ nhàng, rồi thẳng thắn bày tỏ sự không hài lòng của mình với cô ấy. Tuy vậy, Linh thường gạt đi với vẻ khó chịu, hoặc viện dẫn lý do rằng đó là cách đầu tư cho vẻ đẹp và hình ảnh của bản thân cô ấy.
Điều khiến tôi đau lòng nhất là sự tương phản rõ rệt giữa hình ảnh sang trọng, quyến rũ của Linh và hình ảnh lôi thôi của con trai tôi, cu Bin. Con tôi, một cậu bé đang trong độ tuổi đi học, thường xuyên phải mặc những bộ quần áo cũ, sờn và bạc màu, thậm chí những chiếc áo quá rộng do anh họ để lại.
Tôi vẫn nhớ như in cái hôm cu Bin đi học về, mắt đỏ hoe và rụt rè kéo tay tôi: “Bố ơi, các bạn trêu con là đồ nhà nghèo, toàn mặc đồ cũ “. Lòng tôi như thắt lại. Nhìn chiếc áo phông bạc phếch và chiếc quần rộng đến tụt cả cạp của con, tôi thấy thật xót xa.
Vợ tôi thì sao? Hôm đó, cô ấy vừa diện một chiếc váy voan hai dây màu kem mới tinh, giá tận mấy triệu đồng, và tươi cười chụp ảnh đăng lên Facebook. Chính hình ảnh đối lập ấy đã ám ảnh tôi không thôi.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với vợ một cách nghiêm túc hơn, nhưng dường như điều đó khó có thể khiến cô ấy thay đổi. Mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên căng thẳng. Những bữa cơm gia đình không còn hài hòa như trước, và tiếng cười vui vẻ của cu Bin cũng vắng bóng hẳn.
Có lẽ tôi cần tìm ra một giải pháp để vợ tôi có thể cân đối lại việc chi tiêu và cách mà cô ấy quản lý thời trang của bản thân mình, sao cho có thể xóa đi những bất ổn và xích gần lại gần nhau trong gia đình. Vấn đề khó khăn này có lẽ không chỉ xuất hiện trong gia đình tôi mà còn ở rất nhiều gia đình khác. Điều quan trọng là việc tìm ra cách giải quyết mà ở đây sự thiện chí với vợ tôi luôn phải xuất hiện, hy vọng có một tương lai ổn định cho gia đình tôi!